Newsletter #137: Trái tim dũng cảm của Braintree (phần 1)
Văn bản này được lược dịch từ bài viết của Dave Wedge cho Boston Magazine, đăng tải ngày 10/8/2023.
Sĩ quan Bill Cushing của thị trấn Braintree, bang Massachusetts cần một đối tác. Kitt, một chú chó chăn cừu Đức được huấn luyện bài bản, cần một “công việc”. Họ đã cứu lấy nhau.
Bill Cushing đang tập thể dục trong phòng gym tại gia thì nhận được một cuộc gọi. Lúc đó là hơn 1 giờ chiều ngày 4 tháng 6 năm 2021, và sĩ quan cảnh sát của thị trấn Braintree nghĩ rằng anh có thể tập luyện trước khi ca trực bắt đầu, trong khi Kitt - chú chó nghiệp vụ đã đồng hành cùng anh trong 1 thập kỷ qua, đang ngủ trong chuồng. Khi Cushing đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo, và chiếc iPhone rung lên với số điện thoại từ Sở cảnh sát Braintree, anh biết ngày làm việc của mình sắp bắt đầu sớm hơn dự kiến.
Người phụ trách điều phối giải thích rằng có một cuộc gọi để báo cáo hành vi bạo lực gia đình, và sở cần Cushing và Kitt giúp tìm nghi phạm. Cushing gác máy và vội vàng chạy vào nhà để mặc đồng phục. Kitt, một chú chó lai giữa hai dòng máu chó chăn cừu Đức - chó chăn cừu Malinois Bỉ, năm đó 11 tuổi, cũng chỉnh tề sẵn sàng. Đến lúc đi làm rồi.
Cushing, một người đàn ông cao tầm 1m83, tóc đen với đôi mắt xanh thẳm sắc sảo, cẩn thận kéo một chiếc áo chống đạn qua đầu, dán chặt vào ngực. Anh chuẩn bị kỹ càng các dụng cụ gắn vào thắt lưng: bình xịt hơi cay, gậy, súng lục bán tự động .45 dòng SIG Sauer do sở cảnh sát cấp. Sau đó anh chạy ra ngoài mở chuồng cho Kitt.
Chú chó rất háo hức bắt đầu nhiệm vụ, nhưng thay vì lao ra khỏi chuồng, Kitt - một cảnh vệ được huấn luyện bài bản, bám sát từng bước một bên cạnh Cusshing trước khi nhảy vào ghế sau xe cảnh sát.
Vội vàng leo lên ghế lái, Cushing lùi xe ra khỏi nhà để di chuyển tới hiện trường ở McCusker Drive, lắng nghe cuộc gọi qua vô tuyến và tăng tốc khi nghe thấy tình hình đang leo thang. Người phụ trách điều phối báo cáo rằng nghi phạm có thể có hai khẩu súng. Một trường trung học gần đó đã khóa cửa, và nghi phạm, đang di chuyển theo đường bộ, đã chạy vào khu rừng phía sau chung cư khổng lồ Braintree Village.
Cushing biết rõ khu vực đó. Anh lớn lên cách đấy không xa, ngoài ra khu rừng đó cũng từng là nơi mà anh và Kitt đã nhiều lần truy đuổi tội phạm. Nó rậm rạp, gai góc và khá khó để di chuyển.
Không có nhiều nơi ở South Shore mà cặp bài trùng chưa từng làm nhiệm vụ, kể từ khi Kitt gia nhập lực lượng năm 2011. Thực tế, trong thời gian làm việc cùng nhau, anh và Kitt đã trở thành huyền thoại vùng này, được tặng huy chương dũng cảm của sở cảnh sát nhờ chiến công định vị những kẻ tội phạm nguy hiểm, bao gồm tội phạm trốn truy nã, buôn bán ma túy và cưỡng hiếp, quá nhiều đến mức không đếm xuể. Từ Quincy đến Brockton và Cape Cod, các quan chức cảnh sát biết họ nên gọi Cushing và Kitt, khi cần một đội truy bắt tội phạm có chuyên môn cao.
Kitt không chỉ là đối tác của Cushing: Họ là bạn thân nhất của nhau - thậm chí có thể xem là gia đình - bên nhau 24 /7. Sâu sắc gắn bó với nhau qua nhiều nhiệm vụ, họ đã cứu mạng nhau trong các cuộc đối đầu với tội phạm vũ trang. Họ cũng cùng nhau trải qua những khóa huấn luyện để đối diện với tử thần nhiều lần nữa, nếu điều đó được xem là cần thiết.
Đến lúc Cushing lái xe vào bãi đỗ xe ở rìa rừng, các sĩ quan khác đã ở đó, và một số người trong số họ đã rút súng. Kitt sủa, dường như biết mình và đối tác đang chuẩn bị lao vào trận chiến. Một cảnh sát chỉ đạo Cushing và Kitt đến nơi nghi phạm được nhìn thấy lần cuối cùng. Kitt ngay lập tức bắt được mùi, và họ xuất phát. Gai góc móc rách đồng phục của Cushing trong khi lá và que củi khua động dưới đôi ủng cảnh sát của anh. Họ lao vào bụi rậm, tiến sâu hơn nữa vào rừng. Kitt giật mạnh dây xích, gần như kéo Cushing vào một cuộc chạy nước rút.
Chẳng mấy chốc, Kitt giật dây xích và nhảy về phía một hòn đá lớn, cố nói với Cushing rằng phía sau nó, kẻ đàn ông có vũ trang họ đang truy đuổi đang ẩn nấp và sẵn sàng tấn công.
Vài năm trước đó, vào một ngày tháng Bảy ấm áp năm 2011, Cushing và một trung sĩ từ sở cảnh sát Braintree leo lên một chiếc xe tải thuê cùng với Mark O’Reilly, chuyên gia huấn luyện chó nghiệp vụ thuộc Sở Cải Huấn Massachusetts. Họ đi về hướng Tây Nam tới một trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ ở Bethany, Connecticut. Khi đến nơi, họ lái qua cổng lưới thép gai quây quanh các biển cảnh báo “Cẩn thận, chó dữ” và đỗ xe trước chuồng.
Lúc đó Cushing chưa biết nhiều về công việc của một “sĩ quan” chó nghiệp vụ. Anh đã làm cảnh sát tuần tra được 6 năm, theo chân cha mình vào nghề để tạo nên những khác biệt cho quê nhà. Nhưng giờ đây, ở độ tuổi 3x, Cushing muốn có đóng góp nhiều hơn cho việc đảm bảo an ninh trật tự khu vực này. Anh tin rằng đồng hành cùng một chú chó nghiệp vụ là cách để đạt được mục tiêu đó.
Không phải cảnh sát nào cũng có thể được duyệt bắt cặp cùng một chú chó nghiệp vụ. Ứng viên cần có kinh nghiệm làm cảnh sát tuần tra, chăm chỉ, cực kỳ khỏe mạnh, và quan trọng nhất, thu hút sự chú ý của cảnh sát trưởng, người có quyền quyết định cuối cùng. Một khi được lựa chọn, cảnh sát viên phải trải qua hàng trăm giờ đào tạo chuyên sâu trước khi làm việc với người bạn đồng nghiệp 4 chân của mình. Lúc đó, họ đã được xem là một cảnh sát ưu tú.
Trong vài phân loại cảnh sát làm việc chung với chó nghiệp vụ, những người theo dấu nghi phạm và trẻ em mất tích được xem là bộ phận “tinh hoa” nhất, xếp trên những người làm việc với chó phát hiện bom hoặc ma túy. Một khi được cấp chứng chỉ làm việc với chó, Cushing trở thành một trong khoảng 100 cảnh sát chó nghiệp vụ ở South Shore sẵn sàng đáp ứng các cuộc gọi nhờ sự hỗ trợ của anh trong khu vực.
Tại cơ sở huấn luyện, các sĩ quan bước ra khỏi xe, đón tiếp họ là một dàn đồng thanh tiếng sủa từ bên trong tòa nhà dài, màu trắng. Một trong những huấn luyện viên của cơ sở chào họ, sau đó quay trở lại bên trong, đi dọc theo một hành lang dài. Hai bên là các chuồng chó với các bảng ghi tên từng chú chó. Khi HLV này đến chuồng có ghi tên “Ciro”, anh ta thả một chú chó chăn cừu Đức và dẫn nó ra ngoài, nơi Cushing và những người khác đang chờ, cách không xa sân huấn luyện.
Cushing xem các huấn luyện viên đưa Ciro vào bài tập thực hành. Đầu tiên, các HLV bắn súng không có đạn, và quan sát việc Ciro vẫn bình tĩnh trước âm thanh đó. Sau đó họ ném bóng vào sân, quay chú chó vài vòng để làm nó mất phương hướng, và nhìn nó lao đi, theo dấu mùi trên cỏ và nhanh chóng quay lại với quả bóng. Mọi việc thật hoàn hảo, Cushing nghĩ, phấn khích trước triển vọng làm đối tác với Ciro. Chú chó này làm được tất cả những gì huấn luyện viên yêu cầu, có vẻ như có tính cách tốt, và còn điển trai nữa.
Sau đó HLV đột nhiên có một ý tưởng mới. “Đợi đã,” anh ta nói. “Chúng tôi có một chú chó vừa đến tối qua.” Anh ta lại chui vào chuồng và bước ra với một chú chó lai, lông xù xì, nhìn rất bụi bặm. Nó vừa mới đến từ Slovakia, Cushing biết không lâu sau đó. Nó không phải chó thuần chủng mà là sự kết hợp của giống chó chăn cừu Đức và chó chăn cừu Malinois Bỉ. Tên nó là Kitt.
Có vóc dáng nhỏ hơn Ciro rất nhiều, Kitt có đôi tai nhọnm thẳng đứng và ánh mắt … hơi buồn cười. Cushing không thích những gì anh thấy.
Tuy nhiên, O’Reilly không chú ý đến ngoại hình của Kitt. Điều anh quan tâm là thái độ của nó khi bước ra khỏi chuồng, như thể sinh vật đó biết chính xác nó thuộc về đâu. Nó mới chỉ 11 tháng tuổi và còn non - vẫn chưa được đào tạo để theo dấu mùi. Nhưng ngay khi nó bước ra khỏi chuồng, nó ngay lập tức nhìn thấy một thùng nước 5 gallon đựng một số đồ chơi. Nó tấn công cái thùng dữ dội, lật úp nó và đẩy cái thùng lòng vòng khu vực huấn luyện.
“Chúng tôi sẽ chọn nó,” O’Reilly nói.
Trời ạ, Cushing nghĩ. Bây giờ chú chó bẩn thỉu, trông kỳ quặc và không có kinh nghiệm theo dấu này, sẽ về với đội anh. Tuy nhiên, O’Reilly đã huấn luyện chó nghiệp vụ gần 2 thập kỷ, và ông biết “vài điều” về việc ghép đôi chó với sĩ quan. Ông nhìn thấy điều gì đó ở Kitt, có vẻ như nó có gì đó hơn những chú chó còn lại. Rõ ràng nó là một chú chó có tố chất thủ lĩnh. “Nó có cái gì đó hoang dã,” O’Reilly nói với Cushing trên đường quay về Braintree. “Nó muốn trở thành chú chó nghiệp vụ giỏi nhất.”
Khi nhìn từ khía cạnh đó, tham vọng của Kitt rất giống với Cushing.
16 tuần tiếp theo là khóa huấn luyện chuyên môn cho cả Cushing và Kitt. Mỗi sáng, báo thức của Cushing reo lúc 6h30, và bộ đôi này lên đường tham gia các buổi huấn luyện chuyên sâu kéo dài từ 8 đến 12 tiếng cùng với O’Reilly và các HLV chó nghiệp vụ khác. Đến cuối tuần, Cushing và Kitt vẫn tập luyện không ngừng nghỉ.
Có vài ngày Cushing và Kitt đi đến Cape Cod Fairgrounds, nơi họ dành nhiều giờ để tập di chuyển trong các cánh đồng rộng lớn, các tòa nhà bỏ hoang và khu vực rừng xung quanh. Những ngày khác, họ đến khu nhà tù Bridgewater, đi qua một cổng cao có dây kẽm gai, và tới một tòa nhà xây bằng gạch trong khuôn viên, giờ đây không còn được sử dụng, để tập theo dấu bên trong các dãy phòng giam âm u bị bỏ hoang. Thông qua những lần tập chạy nước rút trong các khu rằng và tập theo dấu trong các tòa nhà đã xuống cấp, O’Reilly nói với Cushing rằng anh phải học cách tin tưởng chú chó của mình.
Tuy nhiên, phần quan trọng nhất của khóa huấn luyện diễn ra ở nhà, nơi cặp đôi xây dựng mối quan hệ tin tưởng sâu sắc. Khi Cushing ăn, Kitt ở bên cạnh anh. Khi Cushing leo lên giường sau một ngày huấn luyện dài, Kitt cuộn mình trong chiếc giường của riêng nó, ngay cạnh Cushing. Khi Cushing xem TV, Kitt ngồi bên cạnh anh trên ghế sofa. Kitt luôn có mặt bên cạnh Cushing trên xe cảnh sát. Họ dành mọi khoảnh khắc bên nhau.
Cushing học được rằng để sự hợp tác với Kitt thành công, Kitt cần tin rằng Cushing là người duy nhất cung cấp thức ăn, nước và tình cảm cho nó, và sự sống còn của nó phụ thuộc vào sự an toàn của Cushing. Vì vậy, trong vài tuần đầu, Cushing chỉ cho Kitt ăn từ tay mình. Anh đổ nước vào bát, nếu Kitt không uống, anh sẽ cất đi. Cushing và Kitt thường nằm dài trên cánh đồng xanh rộng lớn, nơi Cushing chải lông cho Kitt. Cushing trở thành tất cả đối với Kitt.
Điều đó cũng tương tự ở chiều còn lại. Cushing không có vợ, bạn gái hay con cái. Kitt là trọng tâm của công việc, cuộc sống và tình cảm của anh. Trong khi bạn bè và đồng nghiệp anh tận hưởng những chuyến đi biển vào cuối tuần, hay đi du lịch trong kì nghỉ hè, Cushing và Kitt tiếp tục tập luyện và gắn bó cùng nhau.
Khi họ ngày càng thân thiết, Cushing cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình để phù hợp với sự nhiệt tình của Kitt, trong khi chú chó luôn luôn phù hợp với sự quyết tâm trong công việc của Cushing. Kitt làm theo mọi lệnh của Cushing và tập luyện như thể nó không bao giờ muốn dừng lại, và điều đó thường khiến Cushing kiệt sức. Thấy người bạn đồng hành của mình nhanh và bền bỉ thế nào, Cushing, người vốn đã rèn luyện thể chất cả cuộc đời mình, tăng giáo án cardio cho mình. Anh không muốn làm Kitt thất vọng qua việc không theo kịp nó.
Vào khoảng giữa quá trình huấn luyện của Kitt và Cushing, ngay trước dịp cuối tuần nghỉ Lễ Lao động năm 2011, Cushing và Kitt đến khu nhà tù để thực hiện bài kiểm tra theo dấu khó khăn, kéo dài nhằm xác định xem chú chó nghiệp vụ này có tiếp thu hướng dẫn tốt hay không. Một huấn luyện viên, đóng giả làm “mục tiêu” - mặc bộ đồ phòng vệ để đảm bảo an toàn khỏi các vết cắn - ẩn mình cách xa nhà tù hàng trăm yard. Kitt bắt được mùi và hung hăng truy đuổi, bám đuổi theo dấu vết qua các cấu trúc bê tông, cánh đồng cỏ, bụi rậm và đường mòn đất. Khi nhìn thấy “nghi phạm”, Kitt lao tới, bay 10 feet trên không trước khi ngoạm lấy HLV và suýt làm anh ta ngã xuống đất. Trời ơi, Cushing nghĩ. Chú chó này thực sự làm tốt đấy chứ.
Các cảnh sát viên khác có mặt ở buổi tập luyện khó tin được chuyện Kitt nhanh, mạnh mẽ và tận tâm như thế nào. O’Reilly lắc đầu kinh ngạc. Chính ông là người đã chọn Kitt, và bản năng của ông đã đúng. Ông nói với Cushing rằng chú chó nghiệp vụ như Kitt 1 triệu con chỉ có một được như vậy. Cushing cười khoái chí.
“Chúc mừng,” O’Reilly nói với Cushing. “Cậu được phép bắt đầu công việc”.
Điều đó đồng nghĩa Kitt đã sẵn sàng “nhận chứng chỉ” và “vào việc”.
16 tuần sau khi bắt đầu công việc, Kitt và Cushing có nhiệm vụ đầu tiên là truy tìm tên cướp ngân hàng vừa đột nhập Ngân hàng Công dân Braintree trên đường Washington. Kitt ngay lập tức bắt được mùi và dẫn Cushing xuống đường, nơi họ phát hiện một số tiền mà tên cướp đã vứt lại trước khi chạy trốn trên chiếc xe tẩu thoát. Phát hiện của Kitt giúp các sĩ quan khác bắt được dấu vết và bắt giữ tên cướp. Kitt được Cushing thưởng một chiếc bánh Chipwich, một món quà sẽ sớm trở thành phần thưởng thường lệ của Kitt khi thành công trong việc truy đuổi tội phạm.
Nhiều nhiệm vụ thành công tiếp nối. Tin tức về Cushing và đối tác xuất sắc của anh lan truyền khắp South Shore, và không lâu sau đó thôi, vô số cuộc gọi từ các thị trấn xung quanh hướng đến Braintree, mong nhận được sự trợ giúp của cặp bài trùng. Cushing luôn đáp ứng các cuộc gọi đó.
Đôi khi, khi chuyện theo vết tốn thời gian và khó nhọc, Cushing tự hỏi liệu Kitt có còn theo đúng mùi hay không. Rồi anh lại nghe thấy giọng O’Reilly trong đầu: “Tin tưởng chó của anh - chỉ cần tin tưởng nó”. Vì vậy Cushing làm theo, và Kitt không bao giờ làm anh thất vọng.
Cushing sớm học cách dựa vào Kitt theo những cách khác nữa. Nếu Cushing bực bội sau một phiên tòa, anh sẽ leo lên xe cảnh sát, quay sang Kitt và nói, “Cậu không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra trong đó đâu”. Sau đó anh kể câu chuyện cho Kitt, bày tỏ sự bức xúc về những gì diễn ra trong phiên tòa trong khi Kitt nhìn Cushing như thể nó đang lắng nghe tất cả.
Nếu Cushing có vấn đề với đồng nghiệp tại nơi làm việc hay thậm chí là vấn đề cá nhân, anh sẽ nói về chúng với Kitt. Sớm thôi, Kitt dường như học được mọi tâm trạng của Cushing. Nếu Cushing đang trải qua một ngày tồi tệ, Kitt sẽ theo trực giác tựa đầu lên anh - Cushing nghĩ đó là cách Kitt nói: “Mọi thứ ổn cả thôi, tôi hiểu mà anh bạn”.
Kitt không chỉ là đối tác của Cushing, họ là đôi bạn thân nhất của nhau. Anh cảm thấy như anh và Kitt sẵn sàng chống lại cả thế giới tội phạm.